Saturday, March 1, 2014

Bản tình ca mùa đông

mua dong
Bản tình ca mùa đông!!!


Lạnh quá, cái lạnh của miền tây nguyên. Đã là tháng mười một rồi, những cơn gió lạnh như lùa vào tấm áo mỏng của linh. Lạnh, Linh lạnh lắm, nhưng nó không mặc áo khoác, nó muốn so sánh xem cái lạnh gia thịt và cái lạnh tâm hồn cái nào đau hơn. Mà cũng không cần so sánh Linh cũng đã biết rõ câu trả lời.


20/11/2006.


“ Sơn, tớ yêu cậu”. Linh đã lấy hết cam đảm nói ra, cậu không thể chịu nổi nữa, dù biết rằng sống trong vô vọng, dù biết rằng nói ra sẽ mất tất cả. Nhưng phải nói, đúng, phải nói!. Linh đứng lặng nhìn Sơn, cậu hẹn Sơn ra đây, ngay cây cầu hoang này chỉ để làm điều đó, cậu muốn nói với Sơn từ lâu, lâu lắm rồi. 


Khóc, không được khóc. Sơn đã từ chối, cậu ấy có cái lí của cậu ấy. Mà rốt cục cậu ấy đúng cơ mà. Lạnh, từ đó Linh không còn mặc áo khoác nữa. Sơn tránh mặt cậu, mỗi chiều mùa đông cậu lại ra cây cầu này, ngồi tựa lên lan can, nhớ về sơn, nhớ về người bạn của cậu. Sơn không thân thiết với cậu, nên việc Sơn và cậu không nói chuyện, không hỏi han nhau trong lớp nữa cũng chẳng ai nhận ra cả. Chỉ một người đau, đau lắm Sơn có biết không???


Nhưng mà cái gì cũng phải để cho nó trôi qua, Linh tự hứa với mình sẽ mãi quên, sẽ cố quên và nhất quyết phải quên. Đúng vậy, nhớ làm gì một mối tình đơn phương, nhớ làm gì cái lạnh, nhớ làm gì cái miền quê hẻo lánh này. Sơn chỉ là một người bước ngang qua đời linh, chào hỏi xã giao rồi bước nhanh qua không hơn không kém…


20/11/2007


Đã một năm trôi qua rồi sao??? Linh vẫn bước trên cây cầu hoang ngày nào. Cầu vẫn thế cũ kĩ như nó của một năm trước, cái lạnh vẫn thế, lạnh đến nỗi những chiếc lá phong dù đã nhuốm một màu đỏ ấm nồng vẫn phải run lên từng hồi. Còn Linh, cậu có lạnh không?
Sài gòn nắng và nóng, cậu đã ở sài gòn được mấy tháng rồi, đời sinh viên không như cậu nghĩ, nó có sự tủi nhục của những đứa con nhà nghèo như cậu. Hằn lên những đồng tiền đóng học phí là mồ hôi và nước mắt của cha mẹ, và nó vẽ lên trong mắt đứa em của Linh là một tương lai tươi sáng của một nhân viên ngân hàng giàu có mà nó tự hào gọi là anh.
Còn Linh có gì và đã làm gì, bảo cố quên mà sao vẫn nhớ, bảo cố bỏ qua mà sao người qua đường đó lại cứ ám ảnh Linh mãi. Có lẽ chưa đủ liều, có lẽ chưa có tình yêu mới nên cậu chưa thể quên được người yêu cũ. Linh tự dối lòng mình rà như vậy. uhm! Thì có thể nó là như vậy thật thì sao? Biết đâu đấy.



Gió lạnh thì lạnh thật, nhưng vẫn có nắng, cái nắng lạ lùng của xứ coffee, nắng nhưng không ấm áp, như ánh mắt và nụ cười của một ai kia? Cười đó nhưng sao lạnh lẽo và cô đơn quá. Linh biết sơn đã đi xa, xa lắm, Sơn đi du học rồi. Nhà Sơn khác, nhà cậu khác, đời Sơn khác, và trong cuộc đời đó cậu không hề dù chỉ là một người ngang qua đường mà thôi.


20/11/2008.


Đã là năm hai đại học, sài gòn tạo cho Linh thành một con người bon chen và vị kỷ. Linh đau đớn, linh dằn vặt, cậu đã và đang sa ngã. Năm 2 đại học cậu đã trải đời đủ để viết cả một cuốn tiểu thuyết về những gì đen tối nhất của một sài gòn nắng nóng và hào nhoáng, những ngày về quê như thế này cậu lại thèm khát cái lạnh. Cậu muốn ngồi co ro bên gốc cây phong năm nào. Cậu muốn cái lạnh có thể làm dịu bớt con tim nóng hổi khao khát yêu và khao khát được yêu của cậu. 


Có lẽ cậu đã nhầm, cậu có thể yêu người khác, lên giường với người khác, trao sự trong trắng cho người khác mà thậm chí cậu còn không biết tên biết tuổi. Cậu đánh đổi lấy vài đồng bạc lẻ để có thể đóng học phí đúng hạn, cậu đớn lòng với những trang giáo án được làm ra với công việc ô nhục. Nhưng cậu cố, cậu sẽ cố vì ba mẹ, vì em, và vì cái vùng quê nghèo này.


Cậu ngồi lên thành cầu, nước suối vẫn trong như ngày nào, tựa hồ như chưa hề có tí đất cát nào được cuốn theo dòng nước này cả. Nước suối chảy xuống từ núi ngọc lĩnh, nước là kết tinh của khí trời. Cơ hồ như nó là ngọc của vùng đất này vậy. Linh định lấy nước lau mặt, nhưng ngay khi vừa chạm xuống nước cậu liền rụt tay lại. Không phải bởi nước lạnh mà tại bởi cậu thấy quá nhục nhã, nước dù có qua trăm ngàn thác ghềnh, chảy xuống từ rừng núi thâm u nhưng nước vẫn trong. Nhưng còn cậu thì sao, cậu đã như dòng suối nhỏ chảy ra sông lớn vẩn đục bởi chính dòng sống rộng, và đen ngòm và bốc mùi hôi thối ở nơi chỉ có nắng chứ chưa bao giờ có lạnh. Cậu thẹn, cậu tự sỷ vả bản thân, cậu lặng nhìn dòng nước, nhưng rồi sao? Cậu vẫn phải sống, vẫn phải có tiền đóng học phí, mà học phí trường cậu thì đâu phải dễ chịu gì, đời nó thế thôi Linh à! Biết nhục thì mày cũng hãy cứ để tạm đó, biết đau thì đau cho trót. Chỉ có việc đó mới giúp mày có đủ tiền mà thôi… và còn em mày nữa. Sang năm nó cũng vào cấp 3 rồi, mày là anh lớn mà, mày có biết không Linh?


Cậu nhớ một nụ cười, cậu nhớ một dọng nói, 2 năm rồi sao nó vẫn chưa tha cho mình. Linh không giận ai hết, cậu lấy quyền gì mà giận cơ chứ? Cậu chỉ mệt mỏi với chính mình khi con tim không đặt đúng chỗ, mệt mỏi khi nghĩ đến ngày mai. Ừ thì ngày mai trời sài gòn lại nóng. Biết ở phương xa có khi nào Sơn có thấy nóng hay không?


20/11/2009


Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng cậu đến cây cầu này, cậu sắp ra trường rồi. Cậu sắp đổi đời cho cha mẹ mình, cho đứa em thơ ngây của mình.


Cậu quen được con gái của giám đốc một ngân hàng danh giá nhất nhì thành phố. Cậu là thằng hèn, là đứa chỉ biết núp váy bạn gái mà sau này là núp váy vợ. Thì có sao nào, còn gì để xấu hơn để nói về cậu nữa không? Chắc là còn nhiều lắm nếu họ biết cậu đã đi qua đời sinh viên nghèo như thế nào? Nhiều đứa bạn cậu cũng nghèo nhưng tụi nó trong sạch, cậu không đổ lỗi cho hoàn cảnh. Chính cậu làm nhơ nhớp tấm thân này mà thôi. Lấy cái nghèo ra biện hộ thì cậu chỉ là một thằng hèn. Cậu đã khác cậu của một năm trước, khác rất nhiều rồi.


Và cậu không muốn em mình vì nghèo mà phải hèn nữa. Cậu không muốn con cậu như cậu có thể vì nghèo mà phải đớn đau nữa. Có lẽ chúng nó sẽ là những công tử đại gia ăn chơi trác tán như những kẻ mà cậu vẫn phải phục vụ hằng ngày, nhưng thà như thế còn hơn. Mà cậu tin là con cậu sẽ không thể nào là hạng người đó được.


Mưa! Cơn mưa trái mùa kì lạ, mà càng mưa thì càng lạnh, Linh vẫn đứng trên cầu. Mưa thì sao? Lạnh thì sao? Chỉ một lần này nữa thôi, chào mày nhé dòng suối nhỏ, chào mày nhé cây cầu hoang, chào mày nhé đỉnh Ngọc Linh hùng vĩ, núi cứ hùng vĩ như núi vốn có, còn tôi chỉ cần sống, chỉ cần người thân tôi được hạnh phúc.


Không biết nước mưa hay nước mắt cậu, giờ cậu lại nhớ đến Sơn, Sơn thích màu xanh lam lắm, cậu nhớ gặp Sơn lần đầu tiên nhờ vào cây dù màu xanh lam đó, hai đứa cố chui rúc trong cái dù để cố đợi cầu vồng hiện lên nối đỉnh Ngọc Linh trác tử với cánh đồng bên dưới, mọi người kể nó đẹp lắm. Mà nó đẹp thật phải không Sơn?


Linh quay lại, một cái dù xanh lam nằm ngay dưới gốc cây phong giờ đã trụi hẳn lá! Sơn ở gần đây thôi, cậu có thể ngửi thấy mùi của Sơn, cây dù lăn nhẹ lăn nhẹ rồi chạm vào chân cầu. Nhưng xa, mãi xa rồi Sơn ơi! Linh rẽ vào lối khác, liệu đến khi nào Sơn có coi Linh không chỉ là người qua đường?

No comments:

Post a Comment