Showing posts with label Truyện Tình Cảm Gay. Show all posts
Showing posts with label Truyện Tình Cảm Gay. Show all posts

Sunday, March 16, 2014

Cô bé Cà phê

Anh đứng sau quầy giữa bao nhiêu ly tách đầy bã trà, bã cà phê… Định đưa gọn chúng lên khay đem lui nhà sau để cọ rửa, chợt anh ngẩng lên khi tụi con trai trong quán bỗng xầm xì. Nguyên nhân là sự xuất hiện của con nhỏ. Nó tỉnh queo đi vào, chiếc váy carô đen trắng ngắn trên đầu gối khoe đôi chân thích nhún nhẩỵ Nó tặng anh nụ cười “chào buổi sáng”. 



- Ôi cà phê! 

Anh reo lên như tên nó là cà phê vậy! Anh nhớ lần đầu “chiếu cố”, anh hỏi nó tên gì, nó nheo mắt bảo: 

- “Cà Phê”. 

- Tên gì đắng nghét… 

Anh biết nó nói đùa nhưng vẫn thích gọi nó: “Cà Phê”. Nó ở căn nhà đối diện, sáng nào cũng sang đây mua cà phê cho ba, và anh bao giờ cũng chuẩn bị sẵn một ly cà phê đặc biệt. 

- Sáng nay em qua trễ, ngủ quên à? 

- Đâu có, em dậy sớm lúc anh đang chạy thể dục ngoài đường kia! 

- Sao em biết? 

- Có gì đâu, em đứng trên gác nhìn xuống thấy hết! 

Anh bỗng dưng đỏ mặt, nghĩa là con bé đã chiêm ngưỡng anh trong chiếc quần đùi ngắn ngược từ trên cao mà anh không hề biết. “Chúa ơi, thiệt là tệ!” Như đoán được ý nghĩ trong đầu anh, nó cười dễ ghét. 

- Người đẹp, trong mọi hình thức đều đẹp. 

Anh biết nó bắt đầu… xí xọn nên cúi tìm tờ một ngàn thối lại cho nó là hơn, nhưng con nhỏ sáng nay bỗng dưng lắm chuyện: 

- Không lấy tiền thối, mua thuốc Jet. 

Anh chìa cho nó ba điếu thuốc lá. Nó cười: 

- Ba điếu thôi ư? Không phải ba điếu rưỡi à? 

- Ba điếu rưỡi anh lỗ vốn! 

Nó giả bộ năn nỉ: 

- Thêm cái… đầu lộc cũng được! 

Con nhỏ quậy hết biết làm anh không nhịn được cườị 

- Cà phê nguội cả rồi kìa! 

Nó “xí” một tiếng trước lúc quay đị 

“Cười thấy ghét!” Anh nghĩ thầm. 

Chiếc váy lấp lửng trên đôi chân nhún nhẩy, đôi dép màu đỏ bít mũi như đôi hài trong cỗ tích làm nó xinh hơn. Tụi nhóc trong quán nhìn nó đi qua “múa miệng” chọc quê: 

- Một, hai – Một, hai… 

Nó đếm tiếp: 

- Ba, Bốn, Năm! 

Và nó quay lại cười tỉnh bơ. 

Trưa vắng khách, anh chọn chiếc bàn kê dưới cây trứng cá ngồi ôn bài cho mát mẻ thì nó lò dò sang. Cái miệng sẵn sàng cười cứ như là biết cười từ trong bụng mẹ vậỵ Anh hỏi nó: 

- Uống cà phê hả? 

- Không, em chúa ghét cà phê! 

Nó ngồi xuống cố ý đối diện với anh. Mái tóc ngắn ngủn sau gáy trông nó hiền lành như búp bê, nhưng nụ cười thì tinh quáị Anh chống cằm nhìn nó: 

- Em cũng giống cà phê vậỵ Thơm và Đắng. 

- Vì đắng nên người ta ghét. 

- Không. Càng đắng người ta càng mê! 

Nó nhăn mặt… dễ thương tệ! Anh đẩy tách trà về phía nó: 

- Uống nước đi! 

- Không uống nước. Ăn trái trứng cá thôi! 

Anh ngước nhìn theo tay nó chỉ. Cây trứng cá xòa rộng trên đầu treo lủng lẳng những trái chín đỏ, vàng xen lẫn những trái còn xanh. Anh nhìn nó giả vờ: 

- Làm sao háỉ 

- Anh trèo lên. Có “sự cố” gì thì em quay mặt đi, chứ có gì đâủ 

Anh phì cười: 

- Em là người thích trù ẻo! 

- Không. Em chỉ thích cười…! 

Anh thả xuống những trái trứng cá to nhất. Nó hứng lấy, bỏ vào cái túi hình con mèo trước áọ Thỉnh thoảng những trái chụp hụt, nó cười vang. Những trùm trứng cá còn xanh làm anh nhớ một thời trốn ngủ trưa đi trèo cây trứng cá. Lúc ấy anh mới 15. Anh chợt hỏi vọng xuống: 

- Em bao nhiêu tuổi rồỉ 

- Anh đoán đị 

- 15? 

- Xí, người ta lớn rồi chứ bộ! 

- Lớn rồi còn thích ăn trứng cá? 

- Không ăn để anh ăn một mình hả? 

Nó lại cười khanh khách. Con nhỏ thiệt là tệ, lúc nào cũng “kê” nhaụ 

Những tách cà phê đậm đặc giúp anh thức đến 12 giờ khuya “cày” bộ đề thị Sáng, anh dậy sớm chạy thể dục, xong giúp ông bác mở quán. Dạo này Cà Phê thường hay dậy sớm, đứng trên gác nhìn xuống. Nó chào anh bằng nụ cười còn ngái ngủ. Anh thấy cả buổi sáng cũng thật trong veọ Sáng nay, nó qua mua cà phê hai lần. Anh ngạc nhiên: 

- Bữa nay nhà em có thêm một người thích uống cà phê nữa saỏ 

Nó giấu ngón tay trỏ bị quấn băng sau lưng, giải thích: 

- Không phải lỗi tại em. Cái ly tuột khỏi tay em rơi xuống. 

Anh “à” một tiếng reo dài rồi cười: 

- Lỗi tại… cái ly! 

Nó ngúng nguẩy đi về, bước chân ngượng nghịụ Anh nhìn theo cười tủm tỉm, nhớ giọng lanh lảnh của nó “người ta lớn rồi chứ bộ!” 

Đi học về, ăn cơm xong, nó trốn ngủ trưa chạy sang chơi với anh. Con chó nhỏ chạy theo lúp xúp sau chân cô chủ. Anh buột miệng: 

- Ngộ quá! 

Nó tròn mắt: 

- Em ngộ lắm à? 

- Là anh nói con cầy… í i… con chó của em đó! 

Con nhỏ chợt cườị Nó kéo con chó vào lòng vuốt ve bộ lông xù trắng muốt: 

- Em út của em đấy! 

- Nó tên gì? 

- Anh đoán đi! 

Anh bực mình: 

- Tại sao anh hỏi em cái gì em cũng biểu “đoán đi” cả? 

Nó chỉ giương mắt lên nhìn anh mà anh tưởng như nó xù lông giống… con cầy của nó: 

- Em vậy đó! 

Anh cười mềm: 

- Nó đẹp vậy thì tên phải hay… “Sôphia” phải không? 

Nó nhăn mặt: 

- Sôphia là tên con gái… đằng này nó cùng phe với… anh mà! 

Anh phì cười, tìm một cái tên cho con chó… cùng phẹ Nó kéo mạnh tai con chó: 

- Nào, Milô em nói gì với anh hai đâỷ 

Con chó bị đau kêu ăng ẳng rồi tức tối sủa ba tiếng. Anh nheo mắt: 

- Nó nói gì vậỷ 

Con nhỏ cười ranh mãnh: 

- Nó bảo: Anh… Vũ… ngốc! 

Nói xong nó cười khanh khách… ôm cả con cầy chết tiệt dọt lẹ. Anh cười nhưng chưa thể chào thua, nói với theo: 

- Hãy đợi đấy! 

Buổi trưa còn lại anh giành cho những bài lượng giác. Nụ cười lấp lánh như thủy tinh vỡ của nó còn vương vãi sau đâỵ Anh dán mắt vào cuốn tập với ý nghĩ cuối cùng rớt lại: “Em là con quỉ nhỏ, Cà Phê ơi!” 

Cà Phê sang chơi khi anh đã sắp xong cuốn sách cuối cùng vào chiếc va ly cũ kỹ. Anh nói với mình “không cần vội vã nhưng cũng đã đến lúc rồi…”. Cà Phê cười toe toét. Nó khoe với anh mái tóc cũn cỡn của nó đã dài thêm một chút. Anh nhìn nó như sắp sửa chia xạ Cái áo đầm màu biển kiểu thủy thủ ngắn trên đầu gối, màu áo làm mắt nó biếc hơn. Riêng nụ cười vẫn còn… xí xọn, làn môi hơi mím ranh mãnh kia đã bao lần làm anh dở cười dở khóc. Anh im lặng làm nó thấy có cái gì đó không bình thường. Nụ cười tươi rói khô lạị Anh đặt một tay lên vai nó: 

- Em có nghe những tiếng ve đầu mùa chưả 

Mắt nó ngơ ngác, trong veo: 

- Nghĩa là saỏ 

- Là anh phải trở về… 

- Ở đây anh vẫn có thể ôn bài… 

Nó vội vàng đưa một ngón tay lên thề: 

- Em hứa sẽ không sang quấy anh nữa! 

Anh cười: 

- Không phải vậỵ Em ngốc lắm! Bước ngoặt của cả cuộc đời anh nằm trong mùa hè này em ạ! 

Nó cúi mặt, ngón chân di di trên mặt đất: 

- Em ghét mùa hè! 

- Khờ. Mùa hè em khỏi phải đến trường! 

- Nhưng anh lại ra đi… 

- Rồi anh sẽ trở lạị 

Nó ngẩng lên cười, chìa ngón út ra: 

- Ngoéo tay đị Em sẽ chờ anh trở lại! 

Anh nheo mắt cười: 

- Em sẽ chờ bao lâủ 

Nó sung sướng đưa ngón tay lên môi: 

- Chờ mãi mãi… 

Cà Phê khóc đỏ mắt khi biết anh đi mà không hề từ biệt. Nó có biết đâu, anh phải âm thầm lặng lẽ bởi anh sợ, sợ những giọt nước mắt trong veo của nó làm anh khổ sở. Trong tiếng xe chạy rùng rình, tâm tư anh vẫn vang lên giọng nói trong trẻo của nó: 

“Em đã là người lớn chưa” 

Rồi một lúc nào đó em sẽ tự trả lờị Nhưng anh vẫn muốn em mãi mãi như bây giờ: Thơm và Đắng. Cà Phê ơi!

Saturday, March 1, 2014

Bản tình ca mùa đông

mua dong
Bản tình ca mùa đông!!!


Lạnh quá, cái lạnh của miền tây nguyên. Đã là tháng mười một rồi, những cơn gió lạnh như lùa vào tấm áo mỏng của linh. Lạnh, Linh lạnh lắm, nhưng nó không mặc áo khoác, nó muốn so sánh xem cái lạnh gia thịt và cái lạnh tâm hồn cái nào đau hơn. Mà cũng không cần so sánh Linh cũng đã biết rõ câu trả lời.


20/11/2006.


“ Sơn, tớ yêu cậu”. Linh đã lấy hết cam đảm nói ra, cậu không thể chịu nổi nữa, dù biết rằng sống trong vô vọng, dù biết rằng nói ra sẽ mất tất cả. Nhưng phải nói, đúng, phải nói!. Linh đứng lặng nhìn Sơn, cậu hẹn Sơn ra đây, ngay cây cầu hoang này chỉ để làm điều đó, cậu muốn nói với Sơn từ lâu, lâu lắm rồi. 


Khóc, không được khóc. Sơn đã từ chối, cậu ấy có cái lí của cậu ấy. Mà rốt cục cậu ấy đúng cơ mà. Lạnh, từ đó Linh không còn mặc áo khoác nữa. Sơn tránh mặt cậu, mỗi chiều mùa đông cậu lại ra cây cầu này, ngồi tựa lên lan can, nhớ về sơn, nhớ về người bạn của cậu. Sơn không thân thiết với cậu, nên việc Sơn và cậu không nói chuyện, không hỏi han nhau trong lớp nữa cũng chẳng ai nhận ra cả. Chỉ một người đau, đau lắm Sơn có biết không???


Nhưng mà cái gì cũng phải để cho nó trôi qua, Linh tự hứa với mình sẽ mãi quên, sẽ cố quên và nhất quyết phải quên. Đúng vậy, nhớ làm gì một mối tình đơn phương, nhớ làm gì cái lạnh, nhớ làm gì cái miền quê hẻo lánh này. Sơn chỉ là một người bước ngang qua đời linh, chào hỏi xã giao rồi bước nhanh qua không hơn không kém…


20/11/2007


Đã một năm trôi qua rồi sao??? Linh vẫn bước trên cây cầu hoang ngày nào. Cầu vẫn thế cũ kĩ như nó của một năm trước, cái lạnh vẫn thế, lạnh đến nỗi những chiếc lá phong dù đã nhuốm một màu đỏ ấm nồng vẫn phải run lên từng hồi. Còn Linh, cậu có lạnh không?
Sài gòn nắng và nóng, cậu đã ở sài gòn được mấy tháng rồi, đời sinh viên không như cậu nghĩ, nó có sự tủi nhục của những đứa con nhà nghèo như cậu. Hằn lên những đồng tiền đóng học phí là mồ hôi và nước mắt của cha mẹ, và nó vẽ lên trong mắt đứa em của Linh là một tương lai tươi sáng của một nhân viên ngân hàng giàu có mà nó tự hào gọi là anh.
Còn Linh có gì và đã làm gì, bảo cố quên mà sao vẫn nhớ, bảo cố bỏ qua mà sao người qua đường đó lại cứ ám ảnh Linh mãi. Có lẽ chưa đủ liều, có lẽ chưa có tình yêu mới nên cậu chưa thể quên được người yêu cũ. Linh tự dối lòng mình rà như vậy. uhm! Thì có thể nó là như vậy thật thì sao? Biết đâu đấy.



Gió lạnh thì lạnh thật, nhưng vẫn có nắng, cái nắng lạ lùng của xứ coffee, nắng nhưng không ấm áp, như ánh mắt và nụ cười của một ai kia? Cười đó nhưng sao lạnh lẽo và cô đơn quá. Linh biết sơn đã đi xa, xa lắm, Sơn đi du học rồi. Nhà Sơn khác, nhà cậu khác, đời Sơn khác, và trong cuộc đời đó cậu không hề dù chỉ là một người ngang qua đường mà thôi.


20/11/2008.


Đã là năm hai đại học, sài gòn tạo cho Linh thành một con người bon chen và vị kỷ. Linh đau đớn, linh dằn vặt, cậu đã và đang sa ngã. Năm 2 đại học cậu đã trải đời đủ để viết cả một cuốn tiểu thuyết về những gì đen tối nhất của một sài gòn nắng nóng và hào nhoáng, những ngày về quê như thế này cậu lại thèm khát cái lạnh. Cậu muốn ngồi co ro bên gốc cây phong năm nào. Cậu muốn cái lạnh có thể làm dịu bớt con tim nóng hổi khao khát yêu và khao khát được yêu của cậu. 


Có lẽ cậu đã nhầm, cậu có thể yêu người khác, lên giường với người khác, trao sự trong trắng cho người khác mà thậm chí cậu còn không biết tên biết tuổi. Cậu đánh đổi lấy vài đồng bạc lẻ để có thể đóng học phí đúng hạn, cậu đớn lòng với những trang giáo án được làm ra với công việc ô nhục. Nhưng cậu cố, cậu sẽ cố vì ba mẹ, vì em, và vì cái vùng quê nghèo này.


Cậu ngồi lên thành cầu, nước suối vẫn trong như ngày nào, tựa hồ như chưa hề có tí đất cát nào được cuốn theo dòng nước này cả. Nước suối chảy xuống từ núi ngọc lĩnh, nước là kết tinh của khí trời. Cơ hồ như nó là ngọc của vùng đất này vậy. Linh định lấy nước lau mặt, nhưng ngay khi vừa chạm xuống nước cậu liền rụt tay lại. Không phải bởi nước lạnh mà tại bởi cậu thấy quá nhục nhã, nước dù có qua trăm ngàn thác ghềnh, chảy xuống từ rừng núi thâm u nhưng nước vẫn trong. Nhưng còn cậu thì sao, cậu đã như dòng suối nhỏ chảy ra sông lớn vẩn đục bởi chính dòng sống rộng, và đen ngòm và bốc mùi hôi thối ở nơi chỉ có nắng chứ chưa bao giờ có lạnh. Cậu thẹn, cậu tự sỷ vả bản thân, cậu lặng nhìn dòng nước, nhưng rồi sao? Cậu vẫn phải sống, vẫn phải có tiền đóng học phí, mà học phí trường cậu thì đâu phải dễ chịu gì, đời nó thế thôi Linh à! Biết nhục thì mày cũng hãy cứ để tạm đó, biết đau thì đau cho trót. Chỉ có việc đó mới giúp mày có đủ tiền mà thôi… và còn em mày nữa. Sang năm nó cũng vào cấp 3 rồi, mày là anh lớn mà, mày có biết không Linh?


Cậu nhớ một nụ cười, cậu nhớ một dọng nói, 2 năm rồi sao nó vẫn chưa tha cho mình. Linh không giận ai hết, cậu lấy quyền gì mà giận cơ chứ? Cậu chỉ mệt mỏi với chính mình khi con tim không đặt đúng chỗ, mệt mỏi khi nghĩ đến ngày mai. Ừ thì ngày mai trời sài gòn lại nóng. Biết ở phương xa có khi nào Sơn có thấy nóng hay không?


20/11/2009


Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng cậu đến cây cầu này, cậu sắp ra trường rồi. Cậu sắp đổi đời cho cha mẹ mình, cho đứa em thơ ngây của mình.


Cậu quen được con gái của giám đốc một ngân hàng danh giá nhất nhì thành phố. Cậu là thằng hèn, là đứa chỉ biết núp váy bạn gái mà sau này là núp váy vợ. Thì có sao nào, còn gì để xấu hơn để nói về cậu nữa không? Chắc là còn nhiều lắm nếu họ biết cậu đã đi qua đời sinh viên nghèo như thế nào? Nhiều đứa bạn cậu cũng nghèo nhưng tụi nó trong sạch, cậu không đổ lỗi cho hoàn cảnh. Chính cậu làm nhơ nhớp tấm thân này mà thôi. Lấy cái nghèo ra biện hộ thì cậu chỉ là một thằng hèn. Cậu đã khác cậu của một năm trước, khác rất nhiều rồi.


Và cậu không muốn em mình vì nghèo mà phải hèn nữa. Cậu không muốn con cậu như cậu có thể vì nghèo mà phải đớn đau nữa. Có lẽ chúng nó sẽ là những công tử đại gia ăn chơi trác tán như những kẻ mà cậu vẫn phải phục vụ hằng ngày, nhưng thà như thế còn hơn. Mà cậu tin là con cậu sẽ không thể nào là hạng người đó được.


Mưa! Cơn mưa trái mùa kì lạ, mà càng mưa thì càng lạnh, Linh vẫn đứng trên cầu. Mưa thì sao? Lạnh thì sao? Chỉ một lần này nữa thôi, chào mày nhé dòng suối nhỏ, chào mày nhé cây cầu hoang, chào mày nhé đỉnh Ngọc Linh hùng vĩ, núi cứ hùng vĩ như núi vốn có, còn tôi chỉ cần sống, chỉ cần người thân tôi được hạnh phúc.


Không biết nước mưa hay nước mắt cậu, giờ cậu lại nhớ đến Sơn, Sơn thích màu xanh lam lắm, cậu nhớ gặp Sơn lần đầu tiên nhờ vào cây dù màu xanh lam đó, hai đứa cố chui rúc trong cái dù để cố đợi cầu vồng hiện lên nối đỉnh Ngọc Linh trác tử với cánh đồng bên dưới, mọi người kể nó đẹp lắm. Mà nó đẹp thật phải không Sơn?


Linh quay lại, một cái dù xanh lam nằm ngay dưới gốc cây phong giờ đã trụi hẳn lá! Sơn ở gần đây thôi, cậu có thể ngửi thấy mùi của Sơn, cây dù lăn nhẹ lăn nhẹ rồi chạm vào chân cầu. Nhưng xa, mãi xa rồi Sơn ơi! Linh rẽ vào lối khác, liệu đến khi nào Sơn có coi Linh không chỉ là người qua đường?

Trắng Và Đen

Dưới tán hoa anh đào nở rộ, trong những cơn gió xuân nhẹ nhàng lướt qua và trên thảm cỏ mượt mà xanh rì thỉnh thoảng lại rộn lên những tiếng cười vui vẻ của những đứa bé .Một khung cảnh thanh bình .
trang den


_Này Kuro-chan , lớn lên cậu sẽ làm gì?

_Tớ á ? -Cậu bé có mái tóc đen nhánh giật mình quay lại - Tớ không nói đâu 
!!
_Này, có gì đâu .Chúng ta là bạn thân mà !- Cậu bé đó cười, một nụ cười thánh thiện như thiên sứ.

_Tớ muốn… mãi mãi… ở bên cậu ….! -Nói rồi Kuroki đỏ mặt quay đi.

_Được rồi! He he…….cậu làm "cô dâu" của tớ nhé..!!

_Hả?...!!!!Cậu nói gì cơ Shiro-kun…!

Đứng dậy .

Chạy .

Rượt đuổi .

Màn rượt đuổi của trẻ thơ bắt đầu . Bánh xe số phận bắt đầu dịch chuyển .Mọi thứ xoay vòng, quay đều .

_Tớ bắt được "cô dâu" của tớ rồi.!!

Cậu bé tóc bạch kim chạy đến ôm chặt Kuroki rồi ngã nhào xuống bãi cỏ xanh mướt và cười giòn giã.

_Được rồi mà Shiro-kun !!!

_Cậu đồng ý ko?

Vừa nói, cậu bé tóc bạch kim-Shiroki , vừa nhìn Kuroki bằng một cặp mắt trìu mến.
_Ừm!!

Kuroki lắp bắp nói ,mặt đỏ lên rồi khẽ quay mặt qua chỗ khác . 

_Cậu hứa rồi nhé . Chúng ta mãi mãi bên nhau!!Nhé..!

Nói rồi Shiroki đứng phắt dậy, chạy đi và nói với theo:

_Kuro-chan!! Đuổi theo tớ nào!!!




Hoa rơi , gió cuốn , tiếng cười…tất cả mọi thứ hoà lẫn vào nhau . 

Lời hứa in sâu trong trái tim của tuổi thơ .

Thời gian cứ trôi.

Liệu mọi thứ có thể vận động đều bên vòng quay của thời gian không?

Đó là một câu hỏi không mấy ai có thể trả lời rõ được.



Hai chú bé cứ mãi vui bên nhau . Chúng không hề nghĩ đến điều gì khác. Trong lòng chúng bấy giờ có lẽ chỉ có lời hứa "mãi mãi bên nhau" mà không biết rằng sẽ có nhiều thứ ngoài mong muốn đang chờ đợi ở phía trước.


…….. .Một bánh răng bắt đầu trật khớp……..



Đó là một ngày mưa tầm tã .

Từng hạt mưa thi nhau rơi xuống mặt đường. Âm thanh của những bong bóng nước nổi lên rồi vỡ tan cứ vang dần .

Những đám mây cứ xếp thành từng lớp dày đặc và xám xịt .

Mưa mãi .

Ở một góc phố , một chiếc xe taxi đang dầm mình trong những hạt mưa nặng nề .Bên trong xe là một gia đình nhỏ với người bố đang chăm chú đọc tờ báo ,người mẹ bận xếp lại đồ đạc cho gọn .Cạnh đó là chú bé tóc bạch kim đang hướng đôi mắt ra ngoài màn mưa . Ánh mắt của cậu mang một mỗi buồn xa xăm .Một cái gì đó như vẻ hụt hẫng hiện lên khuôn mặt thiên thần .

Bánh xe vẫn lăn dài .

_SHIROKI !!!

Một giọng nói hét lên , gọi to tên của chú bé đang ngồi trong xe .

Kuroki chạy theo chiếc xe , bàn tay nhỏ bé của cậu với với theo như muốn nắm lấy một thứ gì đó không thể chạm tới .Khuôn mặt cậu mang một vẻ đau đớn như thể mất đi một vật rất quý giá .

Trước khi gục ngã vào màn đêm tăm tối ,trong mắt Kuroki là gương mặt buồn mênh mang của người mà cậu hứa sẽ ở bên cạnh mãi mãi .

Mưa vẫn tiếp tục rơi .




***



Trong đầu nó là những kí ức mờ ảo cứ lặp đi lặp lại nhiều lần .Có khi là cảnh đùa giỡn với một ai đó ,có lúc lại là một màn mưa dày đặc .Những lúc như vậy , đầu nó đau buốt như thể bị những cây kim nhọn đâm vào .Nhức và nhói từng chập .

I stand alone in the darkness
The winter of my life came so fast
Memories go back to childhood
To days I still recall

Đôi mắt nó tối lại khi giai điệu của bài hát Forever vang lên .Nó cảm nhận được có một cái gì đó rất thân thương trong ca từ nhưng khi nó cố nhớ thì đầu nó cứ ong lên từng hồi .Kết quả là nó càng cảm thấy mệt mỏi hơn nữa .

Oh how happy I was then
There was no sorrow there was no pain
Walking through the green fields
Sunshine in my eyes

Ngoài trời mưa bắt đầu rơi ,lại cảnh tượng vẫn thoắt ẩn hiện trong dòng kí ức rời rạc của nó .Càng ngày nó càng ghét mưa .

I'm still there everywhere
I'm the dust in the wind
I'm the star in the northern sky
I never stayed anywhere
I'm the wind in the trees
Would you wait for me forever ?

"Chúng ta sẽ mãi ở bên nhau ."

Một câu nói thoáng vọng lên trong tâm trí nó . Đó là một âm điệu buồn .Lồng ngực nó như thắt lại ,trái tim đập liên hồi và nhói đau .Hình như nó vừa nhớ ra một điều gì đó .Một hình ảnh . Đó là một cậu bé có màu tóc bạch kim rạng rỡ . Tay nó ôm lấy đầu ,miệng khẽ rên vì đau đớn . Đó là ai ?

Nó tự hỏi trước khi chìm vào giấc ngủ .





Would you wait for me forever ?
"Là ai ? 

Ai đang cười với nó ?

Chờ đợi sao ?

Mãi mãi ?

Người là ai mà lại cười với nó buồn bã như vậy ?

Cậu là ai ? "


Nó choàng tỉnh khỏi cơn mộng mị .Tâm trí nó bỗng dưng mang một nỗi buồn khó hiểu .Cảm giác vừa để vuột mất một điều quan trọng .Nhưng điều quan trọng đó là gì thì nó chịu ,không thể biết được .Nó bắt đầu tìm kiếm những thứ có màu bạch kim .Màu sắc duy nhất mà nó cảm thấy thân thương và chứa đựng bí mật của những mảnh kí ức rời rạc cứ chắp vá từng hồi .

Một chiếc đồng hồ màu bạc được đeo vào tay .Một chiếc áo sơ mi trắng và được mặc vào cẩn thận . Đôi giày trắng tinh cũng được xỏ vào chân .

Còn gì nữa không nhỉ ?

Nó tự nhìn vào gương rồi xoay vài vòng để kiểm tra xem cái gì sai sót trên người không .Chỉ còn mái tóc , đôi mắt , cà vạt và quần tây âu là màu đen .Hai màu đen trắng xen lẫn vào nhau .Nó gọi đây là trang phục để tang .Tang của ai , tang cho ai ?Nó cũng không lí giải được .Có lẽ là tiễn biệt phần kí ức mơ hồ mà nó vẫn thấy .

Kuroki là tên của nó .

Cái tên mang màu đen tuyền như chính con người nó .

Cái tên đen tối như dòng kí ức của chính nó .

Nó cảm thấy sờ sợ màu đen .Nếu trên người nó chỉ có độc một màu đen thì nó có cảm giác như đang rơi vào một hố đen tăm tối không bao giờ có thể thoát được .Màu trắng ,màu bạch kim ,hoặc một màu gì đó có thể phá tan cái u uất của đen tối .Nó cần những màu đó .Nhưng màu trắng vẫn thường sử dụng nhất .

Bố mẹ thường chú ý đến tâm trạng của nó .

Nó nhớ mang máng là có lần mẹ nó nhắc đến một cơn bệnh đã từng suýt cướp đi cuộc sống của nó ,và khi đó , bố nó vội ra hiệu cho mẹ nó im lặng rồi ôm chặt lấy đôi vai của bà .

Hình như cơn bệnh đó có liên quan đến mưa và liên quan đến phần tăm tối đang ẩn chứa trong tâm hồn nó .

Nhiều lúc nó tò mò hỏi thì bố nó lại lảng sang chuyện khác .Như thể không muốn nó nhớ lại điều đó .Dần dần rồi nó cũng không buồn hỏi nữa .Cứ sống một cuộc sống mờ ảo với những cơn đau đầu kéo dài suốt những ngày mưa .

Hiện giờ nó đã 23 tuổi . Đã đi làm và cũng có những cuộc tình ngắn dài khác nhau .

Mỗi khi nó cười ,một giọng nói lại vang lên trong đầu nó .

Rồi nó lại ghét phải cười .

Từ một cậu bé luôn tươi cười trong những bức ảnh gia đình ,nó trở thành một người đàn ông lạnh lùng .Như một màn đêm dày nhất đến nỗi ánh mặt trời không thể xuyên thủng .Cuộc sống hằng ngày trôi qua với những viên thuốc giảm đau và những câu hỏi không ai giải đáp .

Trầm lặng .




***


Anh hướng ánh mắt vào màn mưa .

Cũng một ngày như thế này ,anh đã bỏ lại người thân yêu nhất của mình và cùng gia đình đi đến một nơi thật xa .Một nơi sẽ đem lại hạnh phúc và mọi điều tốt đẹp nhất cho anh theo như lời bố anh hào hứng nói và cái gật đầu đồng ý của mẹ .

Khẽ đưa tay ra ban công hứng lấy những giọt mưa .Cái lạnh lẽo của mưa thấm dần vào làn da và chảy dài xuống khuỷu tay .Tất cả kỉ niệm lại đến với anh ,thật dịu êm , rồi lại vụt bay như những cơn gió chao mình trong mưa .Trái tim anh lại cảm thấy nhói đau .Anh vẩy tay ,những giọt nước tan thành những hạt nhỏ hơn nữa .Với tay lấy cây đàn violon , anh kéo lên những giai điệu và hát lên những ca từ bài hát Forever .

Nơi anh đã đến cùng gia đình đã trui rèn anh trở thành một nghệ sĩ .Người mà luôn có sự hào nhoáng và hào hoa vây quanh .Ai đó nhìn vào cũng sẽ trầm trộ thán phục và mơ ước có được những thứ đó .Nhưng với anh , đó là một cái lồng kiên cố đã giam linh hồn của anh .

Giọng ca của anh trầm ,nỗi đau đớn ẩn hiện trong từng điệu nhạc .

Mưa phụ hoạ .

Bài ca tang lễ của tình yêu .

Mái tóc bạch kim loà xoà trên trán , đôi mắt đăm chiêu và mang một nỗi buồn rười rượi .

Anh đã tìm kiếm , đã đến những nơi trong dòng kỉ niệm của mình ,chỉ để tìm kiếm người mà anh đã hứa sẽ ở bên cạnh .Không có liên lạc ,không có vết tích .Tất cả đã trôi dần theo vết bánh xe trong màn mưa đêm đó .

Không nản lòng ,anh tiếp tục hát .Trở thành một người được mọi người hâm mộ .Biết đâu có một nơi nào đó ,người anh tìm kiếm sẽ nhận ra anh .

Cho dù đó là một cơ hội rất mong manh .

Oh how happy I was then
There was no sorrow there was no pain
Walking through the green fields
Sunshine in my eyes



Mặc dù không muốn nhưng cổ họng anh cứ nghẹn lại . Đã một thời gian dài trôi qua nhưng anh vẫn không thể quên đi hình ảnh và lời hứa của cậu bé tóc đen đó . Đó là một kỉ niệm tuyệt đẹp mà anh đã từng có và đã từng đánh mất .Nỗi dằn vặt khiến anh không bao giờ có được một giấc ngủ ngon .Những người biết chuyện chỉ khuyên anh nên quên đi cuộc tình con nít đó và mau chóng tìm kiếm một cuộc tình hạnh phúc .Một cuộc tình trẻ con như thể sẽ khiến con đường công danh của anh sụp đổ và anh sẽ được mọi người biết đến với tư cách như một thằng đồng tính theo đuổi một thứ vô vọng .

Anh mặc kệ tất cả .

Đây là tình yêu .

Tình yêu thì có phụ thuộc gì tuổi tác và giới tính .

Tự do và phóng khoáng .

Đó mới là tình yêu .



Kế bên căn hộ nơi anh ở ,cũng có một cậu bé tóc đen với đôi mắt xanh buồn thẳm nhìn vào màn mưa như thế .Hình như cậu bé vừa chuyển về đây từ mùa đông và ở với bà ngoại .Anh cảm thấy cậu bé này cũng có một tâm sự gì đó ,cứ nhìn cử chỉ đưa tay ra hứng mưa như anh đã làm lúc nãy là đủ biết .Có lẽ đây là nỗi đồng cảm của những người đồng cảnh ngộ .

Tiếng đàn violon nhẹ nhàng vang lên những giai điệu cuối rồi lại trả không gian về với những tiếng mưa .

Cậu bé thoáng quay sang nhìn anh rồi lại cất tiếng ca của mình nối tiếp theo làn mưa tí tách bên ban công .

Hoa mưa rơi mãi trên bầu trời xanh
Tình yêu của em cũng như những cánh hoa mưa
Mãi rơi
Mãi tìm kiếm trong vô vọng
Đi về đâu ?
Bay về đâu ?
Hoà vào mặt đất
Tan vào cơn gió
Em tìm kiếm anh trong nỗi nhớ mong sâu thẳm
Tìm kiếm một tình yêu trong từng cơn đau nhói tâm can



Giọng hát của cậu bé trong và cũng mang một nỗi buồn nhẹ nhàng như thể một thiên sứ đang tiễn đưa linh hồn về với ánh sáng .Về với một nơi không còn đau buồn và nhớ mong .Một nơi thanh thản .

Chờ cậu bé kết thúc bài hát anh mới buông một câu chào xã giao .

_Chào em .

_Chào anh .

Cả hai lại nhìn vào những giọt mưa .

_Bài hát đó do em sáng tác à ?

_Của mẹ em .

_Mẹ em là nhạc sĩ ?

Nhìn thấy gương mặt thoáng bất ngờ của anh ,cậu bé cười nhẹ nhàng .

_Không .



Im lặng .Tiếng mưa dần vơi bớt . Anh nhìn cậu bé chăm chú và chống cằm suy nghĩ .Tại sao cậu bé lại buồn như thế ? Hay đang phải tìm kiếm hoặc chờ đợi tình yêu như anh ? Nghĩ đến đấy , anh bật cười vì cái suy nghĩ ngốc nghếch của mình .Cậu bé này vẫn còn nhỏ ,nhất định không gặp phải cảnh éo le như anh đâu .Nỗi buồn thoáng chốc tan biến theo tiếng cười .

_ Tại sao em lại hứng mưa ?

Anh hỏi một câu rõ là ngốc ,chính anh cũng thế thì người ta có làm vậy cũng việc gì phải hỏi .

_Tại sao anh lại hứng mưa ? –Nó hỏi ngược lại .



_Anh đang tìm kiếm một người .

_Người yêu của anh ?

_Là người anh yêu .

_Chị ấy chắc rất hạnh phúc khi biết anh đã tìm kiếm .

_Không phải là "chị" .

Hắn vuốt đám tóc đang loà xoà trước mặt rồi khẽ mỉm cười trước thái độ bất ngờ của nó .

_Thế anh yêu một người lớn tuổi hơn ?

_Là một chàng trai .

….
Cậu bé cảm thấy lồng ngực mình như bị thắt lại .Hình ảnh về người nói yêu cậu hiện rõ trong tâm trí . Đó là một anh chàng hơn cậu 1 tuổi có mái tóc ngắn dựng lên nhờ đám keo xịt tóc .Một anh chàng có mái tóc nâu và đôi mắt cũng màu nâu .Là một người mà cậu luôn dằn vặt trong tâm can .Hoá ra anh cũng có một nỗi niềm như cậu .

_Em ngại à ? –Anh cười lớn rồi lại trầm xuống . – Cũng phải ,ai cũng sẽ thế khi nghe thấy một điều bất bình thường như vậy.Nhưng anh không ngại và cũng không cần phải giấu .Vì đó là tình yêu .

_Không phải thế … chỉ là - Cậu bé hơi trầm ngâm – Có lẽ em cũng như anh .Suy nghĩ và chờ đợi .

_Ừ ,suy nghĩ và tìm kiếm như anh hoặc chờ đợi như em .Cả hai đều khiến người ta phải đau buồn .

Mưa đã tạnh ,chỉ còn vài hạt vẫn lất phất như tiếc nuối .Hơi nước hòa trong không khí một mùi đặc trưng .

_Em tên gì thế ?

_Sapphire .

_Đá lam ngọc à ? Rất hợp với em .

Cậu bé cười lấy lệ .

_Anh là Shiroki .Rất vui khi biết em .

_Anh không giống như lời mọi người đồn đãi nhỉ ? 

_Đồn thế nào ?

_Một ca sĩ hào hoa thay tình như thay áo .

_Em biết anh à ?

_Qua hình ảnh và lời đồn .

_Chỉ là lời đồn thôi .

_Ừ .

Cuộc nói chuyện giữa anh và cậu bé bắt đầu và kết thúc bằng một nỗi buồn .Cả hai lại cùng im lặng nhìn vào bầu trời sau cơn mưa .Màu xanh trong vắt và thanh bình .Màu xám của mây tan biến và được thế vào màu trắng . Ở một góc trời , ánh sáng mặt trời chiếu xiên qua lớp hơi nước ,tạo thành cầu vồng .

Một dải màu trải dài trên nền trời như thể là một tia hy vọng được đốt cháy lên sau chuỗi đau khổ và chờ đợi trong vô vọng .

Anh ngắm nhìn cầu vồng .

Ở một nơi nào đó ,nó cũng đang ngước nhìn như vậy .


***


Mùa hè kéo theo cái khí hậu nóng bực và những cơn mưa vô tình .Vội vàng buông xuống rồi lại mau chóng tan đi .

Nó đã gặp được một người con gái định mệnh theo như lời mẹ nó ca ngợi .

Là một người con gái có mái tóc dài đen bóng và một nụ cười hiền lành .Nó cảm thấy có đôi chút thân quen từ nụ cười kia ,nhưng sao màu tóc lại không là bạch kim nhỉ ?Nó thắc mắc .Màu bạch kim ,màu trắng đã ám ảnh tâm trí nó .Thế giới muôn màu đối với mọi người và duy chỉ có màu trắng đen xen kẽ nhau trong tư duy của nó .Màu của tang lễ .

Nó đã cười đôi chút .Âm thanh trong trẻo của người con gái này đã làm nó dần quên đi âm điệu buồn bã đã luôn lẩn quẩn trong trí óc .Những mảnh kí ức rời rác mà nó từng có đã không còn xuất hiện nữa .Những cơn đau đầu và những viên thuốc giảm đau dần được thay thế bằng những nụ hôn và những đam mê thể xác . Đối với nó thì đó là một điều tốt .Cô gái ấy như dải cầu vồng đã xuất hiện làm tan đi màn mưa dày nặng hạt trong tâm hồn nó .



Mùa hè là mùa mà anh luôn bận rộn với những chuyến lưu diễn của mình .

Tiếng hát của anh chiếm ngự khắp nơi .Ai nghe thấy giọng hát não nề của anh cũng cảm thấy khoé mắt cay và nghẹn ngào .Anh luôn hát những bài tình ca đượm buồn .Có người hỏi anh sao không hát những ca khúc trẻ trung và sôi động hơn để thu hút thêm người hâm mộ là những thanh niên trẻ .Anh chỉ cười nhẹ và trả lời : "Tôi hát là để tang cho mối tình của tôi " .Ca khúc Forever là chủ đạo của anh .Mỗi khi có người yêu cầu ,anh đều hát bài hát này .Tuy vậy ,anh luôn đứng đầu trong mọi bảng xếp hạng và được mọi người biết đến .Giọng hát của anh đã chiếm ngự tâm hồn của những ai nghe được .

Anh vẫn tìm kiếm .

Cậu bé tóc đen mà anh yêu .




Lại một đêm nữa lại đến .Trước ánh đèn sáng rực và tiếng vỗ tay xen lẫn điệu nhạc ,tiếng đàn violon của anh nhẹ nhàng vang lên .Dịu êm và cuốn trôi mọi xô bồ của cuộc sống .Bài ca tang lễ tình yêu của anh lại cất lên .

Giọng hát ngọt ngào và sâu lắng .

Anh hướng đôi mắt xuống hàng ghế khán giả phía dưới ,hy vọng sẽ gặp được người trong kí ức thân yêu của anh .Cậu bé tóc đen trong quá khứ giờ sẽ như thế nào đây ?Chắc chắn là phải cao lớn rất nhiều rồi ,mái tóc còn một màu đen nữa hay đã nhuốm màu của thời đại . Ánh mắt anh trải dài trên từng khuôn mặt .Vô vọng .




Cô gái khoác tay nó ,hoà vào dòng người đang tản ra từ buổi lưu diễn .Ai cũng hào hứng với cảm xúc của mình khi nghe giọng ca của chàng ca sĩ đã hát hôm nay .Bên tai nó là tiếng ca ngợi thán phục của người bạn gái .Nó lại suy tư .Giọng hát này nghe rất quen đối với nó .Những mảnh vỡ kí ức đã tan biến lại ùa về với nó .Hình ảnh cậu bé với mái tóc bạch kim hiện rõ trong đầu nó .Cậu bé đó cất tiếng cười với nó .Rồi bỗng chốc khuôn mặt tươi cười lại thoáng buồn mênh mang .

Nó gục xuống .

Cơn đau đầu lại hành hạ thể xác nó .


Đôi chân anh bước từng bước ngắn trên con đường .Bầu trời đêm đen tối không một ánh sao .Có lẽ anh không còn một hy vọng nào nữa .Có lẽ người anh yêu trong quá khứ hiện giờ đã có một gia đình hạnh phúc với những đứa con dễ thương và một người vợ hiền xinh đẹp .Anh có nên bỏ cuộc ? Quên đi một cuộc tình đã nhạt nhào theo năm tháng .

Anh dừng chân trước một góc phố nhỏ . Ánh đèn đường mờ nhạt chiếu xuống mặt đường làm nổi lên những viên đá nằm lăn lóc .

Trước mặt anh là một cô gái với mái tóc dài đang luống cuống lay lay người thanh niên đang khuỵu xuống đường .Người thanh niên đó có mái tóc đen và đang bị nỗi đau đớn thể xác hành hạ .Anh đứng bất động trước hình ảnh đó .Một thứ gì có quen thuộc từ người thanh niên kia đang xâm chiếm lấy tâm trí anh .Tư thế , mái tóc đó … rất quen .

_Kuroki …

Bất giác anh gọi tên cậu bé trong quá khứ .



Nó cảm thấy đau nhói từ óc rồi lan toả đến tim .Nhịp đập của trái tim nhanh dần ,dòng máu trong cơ thể nó nóng bừng lên .

Mưa .

Trời lại đổ mưa .

Tất cả các kí ức rời rạc bỗng ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh . Đó là một khung trời xanh thẳm với những cánh hoa anh đào tung bay trước con gió xuân . Đó là một cậu bé với mái tóc bạch kim đang ôm chầm lấy nó .Tiếng nói vang vọng trong đầu nó là một lời hứa .

"Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau."

Shiroki !

Cái tên mang màu trắng đã bị lãng quên bỗng hiện lên trong tâm trí nó .Nó ngước nhìn người thanh niên với mái tóc bạch kim đang đứng trước nó .Hình ảnh cậu bé trong kí ức mỉm cười thật tươi với nó giờ đang đứng trước mặt nó với một gương mặt buồn bã xen lẫn mừng rỡ .

_Shi..roki …

Nó khẽ thốt lên cái tên đã ngủ vùi trong nó một thời gian dài .

Mưa làm đầu nó đau buốt .

Cô gái đang ôm lấy nó vội giật mình quay lại nhìn người vừa gọi tên nó .Cô nhận ra đó là chàng ca sĩ đã hát trong đêm nay .

Nó gượng đứng lên .Bước từng bước chậm chạp đến gần anh .

Anh như bất động với nỗi hạnh phúc này .Cuối cùng anh đã tìm được người anh yêu .Vẫn là khuôn mặt đã đỏ bừng lên khi nói muốn ở bên anh nhưng giờ đã trưởng thành hơn .Vẫn mái tóc đen nhánh ướt đẫm nước mưa khi chạy theo gọi anh lần cuối cùng .

Nước mắt anh ứa ra .

_Kuroki … là cậu phải không ?

_Shiro…ki - Đầu nó vẫn nhói từng cơn .



Oh how happy I was then
There was no sorrow there was no pain
Walking through the green fields
Sunshine in my eyes




I'm still there everywhere
I'm the dust in the wind
I'm the star in the northern sky

Anh đã tìm kiếm , và anh đã thấy .

Nó đã nhớ lại ,mảng kí ức đã trôi theo cơn mưa năm xưa .


I never stayed anywhere
I'm the wind in the trees
Would you wait for me forever ?



Would you wait for me forever ?


Anh chạy lại gần và ôm chầm lấy người yêu bé nhỏ của anh .Khuôn mặt nó ướt đẫm nước mưa và nước mắt .Anh cũng khóc .Giọt nước mắt hạnh phúc và nhớ mong lăn dài trên khuôn mặt hai người .Mặc cho mưa .Mặc cho người con gái tròn mắt ngạc nhiên .

Mặc tất cả .

Trong cơn mưa đang nhấn chìm mọi thứ vào đêm tối .

Có hai tia ánh sáng nhỏ đang hoà vào nhau .


_Shiroki …. !


..
.

Mục Truyện